Soạn viết và kí kết Hội nghị Lập hiến (Hoa Kỳ)

Cảnh kí kết Hiến pháp Hoa Kì, của Howard Chandler Christy (1940)

Đại hội chung quyết bản thảo rồi, thiết lập Uỷ ban Văn phong để “sửa lại phong cách hành văn và sắp xếp các điều khoản đã được Đại hội quyết định.” Khác với những uỷ ban khác bao gồm các thành viên đến từ nhiều vùng miền, Uỷ ban Văn phong không có ai bênh vực cho các bang ít dân, hầu hết ủng hộ thiết lập chính phủ quốc gia mạnh mẽ và chẳng đồng tình với phe kêu gọi bảo vệ quyền lực các bang,[112]:229–30 bao gồm William Samuel Johnson, Alexander Hamilton, Gouverneur Morris, James Madison, và Rufus King. Ngày 12 tháng 9, bản báo cáo của Uỷ ban được in để tiện cho các đại biểu đọc. Trong ba ngày, Đại hội so sánh bản này với các biên bản họp. Ngày 15 tháng 9, Jacob Shallus ra lệnh chép Hiến pháp bằng chữ to. Uỷ ban có viết thêm điều khoản cấm các bang phương hại việc thực hiện hợp đồng, tuy không được mang ra Đại hội thảo luận. Ngày 17 tháng 9, văn bản được trình để cho các đại biểu kí.[112]:243

Xưa nay, thường xem Gouverneur Morris là người soạn thảo chính của văn bản cuối cùng, kể cả lời mở đầu gây xúc động. Không phải tất cả các đại biểu đều tán thành kết quả; 13 đại biểu rời trước lễ kí kết, ba không chịu ký: Randolph, Mason, và Gerry. Mason đòi một bản tuyên ngôn quyền lợi để ủng hộ Hiến pháp. Mặc dù Hiến pháp không có bản tuyên ngôn khi được trình lên cho các bang phê chuẩn, nhiều bang vẫn phê chuẩn Hiến pháp, cho rằng sẽ sớm có bản tuyên ngôn bảo vệ quyền lợi.[120] Ngay trước khi các đại biểu kí văn kiện, Gorham đề nghị giảm kích thước các khu dân biểu từ 40.000 xuống 30.000 người. Trước đó, cũng có đề nghị giống vậy, nhưng thua một phiếu bị bác bỏ. Lần này, George Washington lên tiếng ủng hộ; Đại hội không mở thảo luận, thông qua đề nghị. Gorham kí văn bản, mặc dù đã nghi ngờ cho mọi người cùng nghe liệu Hoa Kỳ có còn là một nước sau 150 năm không.[112]:112 Sau cùng, 39 trong 55 đại biểu có mặt (74 được 12 bang chọn) kí Hiến pháp, nhưng có lẽ không ai hoàn toàn hài lòng. Benjamin Franklin nói, “Tôi thú nhận Hiến pháp có một số phần tôi không chấp thuận bây giờ, nhưng tôi không chắc sẽ không bao giờ chấp thuận chúng. ... Tôi cũng không tin ở bất cứ Đại hội nào khác, chúng ta có thể làm ra Hiến pháp tốt hơn. ... Cho nên thưa Ngài, tôi rất ngạc nhiên khi thấy chính thể này tiến gần đến sự hoàn hảo; và tôi xét thậm chí kẻ thù của chúng ta sẽ kinh ngạc ...”[121]

Bưu điện Hoa Kỳ, Số phát hành năm 1937, cho thấy các Đại biểu khi ký Hiến pháp, khắc theo bức tranh của Junius Brutus Stearns[122]

Rhode Island không cử đại biểu, và hai trong ba đại biểu New York về sớm. George Washington đùa Hiến pháp là công trình của “mười một bang, cùng Đại tá Hamilton.”[112]:244 Washington kí trước, sau đó các đại biểu lên đầu phòng kí, đại biểu miền Bắc trước, miền Nam sau, theo thường lệ trong suốt hội nghị.

Đương lúc các đại biểu kí văn bản, Franklin phát biểu mạnh mẽ, kể một giai thoại về một mặt trời vẽ trên lưng chiếc ghế của Washington.[123] Madison kể lại trong ghi chú:

Đương lúc những đại biểu cuối cùng ký hiến pháp thì Tiến sĩ Franklin nhìn về phía chiếc ghế Chủ tịch, trên lưng có vẽ mặt trời mọc. Ông nói với một vài đại biểu đứng gần, các hoạ sĩ rất khó vẽ để cho phân biệt được mặt trời mọc với mặt trời lặn. Thường xuyên trong suốt phiên họp, những hy vọng và nỗi sợ hãi của ông thăng trầm, ông nhìn vào mặt trời đằng sau Chủ tịch mà không biết là mặt trời mọc hay lặn: Nhưng bây giờ, ông sung sướng, biết rằng mặt trời đang mọc chứ không phải đang lặn.

Hiến pháp được trình cho các bang để phê chuẩn, theo Điều VII của văn bản.[124]